10 điều phật dạy làm người
57
GIỚI THIỆU TU HỌC khiếp SÁCH PHÁP ÂM clip NGHIÊN CỨU các mảng khác HÌNH ẢNH
Chúng ta cần cần phải biết rằng: Đức Phật chưa phải là thần linh, chuyên ban phước lành, ban ân sủng cho phần nhiều người. Cũng không tồn tại lý vì chưng nào Đức Phật ban phước lành cho riêng mình, cơ mà không ban cho tất cả những người khác. Thực ra, đạo Phật giảng dạy nhiều cách thức hành trì, gọi là “vô lượng pháp môn”, sẽ giúp con tín đồ tự lực, mạnh mẽ vượt lên trên phần nhiều sóng gió phiền não, khổ đau của cuộc đời, bước thoát khỏi vòng trầm luân sinh tử, trường đoản cú tạo cuộc sống đời thường an lạc và hạnh phúc cho thiết yếu mình. Trong gớm Pháp Cú, Đức Phật tất cả dạy: “Hãy từ bỏ thắp đuốc lên cơ mà đi. Thắp lên với Chánh Pháp”. Nghĩa là chúng ta hãy trường đoản cú thắp sáng ngọn đuốc kiến thức của chúng ta, bằng phương pháp học hiểu đông đảo lời dạy của Đức Phật, cùng đem áp dụng trong cuộc sống thường ngày hằng ngày, giúp thấy được sự nhiệm mầu của Chánh Pháp, nhằm tự cứu mình và trợ giúp người khác.Trong kinh sách của Phật giáo, hầu hết lời dạy dỗ quý báu có thể giúp đỡ họ vượt qua phần lớn cơn sóng gió của cuộc đời, vượt qua những cách thăng trầm của nạm sự, được ghi chép mọi nơi, ví dụ như trong “Luận Bảo vương vãi Tam Muội”, chúng ta có “Mười Điều chổ chính giữa Niệm” phải nên liên tiếp chiêm nghiệm, suy tư, nghĩ về tưởng luôn luôn luôn, để mỗi lúc “bát phong” ập đến, tức thị sóng gió của cuộc đời dồn dập xảy ra, chúng ta cũng có thể đối phó, ứng xử một cách dễ dàng hơn, không biến thành nhận chìm trong biển nước mắt của phiền não cùng khổ đau.Điều 1: Điều trang bị nhứt trong “Mười Điều tâm Niệm” dạy rằng: “Nghĩ mang lại thân thể thì đừng ước không dịch khổ, vì chưng không bệnh dịch khổ thì dục vọng dễ sanh. Hãy lấy dịch khổ làm thuốc thần”. Vì sao vậy? bởi vì vì khi nào con fan còn với tấm thân tứ đại, thì còn khổ cực vì dịch tật. Tấm thân tứ đại bao hàm đất, nước, gió, lửa, liên tiếp chống trái nhau, gây nhức đớn, đau buồn cho bé người. Tín đồ nào bao gồm phước các thì ít bệnh. Người nào không nhiều phước, kém phước, bạc tình phước thì bệnh tật triền miên. Cho đến khi hết duyên sống đời, con fan phải ra đi, cơ mà tấm thân tứ đại này thì nhằm lại, tan rả cùng trở về cùng với tứ đại trong trời đất. Cát lớp bụi lại trở về với cát bụi, ráng thôi. Fan nào chế tác phước các thì ra đi dễ dàng, dịu nhàng, êm thắm. Tín đồ nào sản xuất nghiệp nhiều thì ra đi khó khăn, hành hạ thân xác, khổ lụy người thân!Con người không có ai mong cầu dịch khổ, mặc dầu cầu mong không căn bệnh khổ, nhưng căn bệnh khổ vẫn cứ đến. Nếu không tồn tại bệnh khổ, con người trẻ khỏe thường sinh dục vọng nặng nề kềm chế. Vừa lòng những dục vọng này, con fan gây thêm biết từng nào là nghiệp báo, để rồi yêu cầu đền trả, cho nên vì thế phải lăn lộn vào biết từng nào kiếp luân hồi sinh tử, bao giờ mới rất có thể dứt, hoàn toàn có thể thoát ra được? vì vậy cho nên, Đức Phật dạy họ đừng cầu không căn bệnh khổ, yêu cầu coi bệnh khổ như là món dung dịch thần, là tiên dược nhằm điều trị phần nhiều dục vọng trong tâm thức của bọn chúng ta. Dục vọng càng nhiều chừng nào, con tín đồ càng phiền não và khổ đau chừng ấy. Đạo Phật là đạo cứu vãn khổ nhân loại. Phật Pháp có công suất điều trị tâm bệnh lý của chúng sanh. Bọn chúng sanh tất cả muôn ngàn tâm bệnh thì Phật Pháp tất cả tám muôn tư ngàn pháp môn đối trị.Chẳng hạn như người hay tham lam, bỏn sẻn thì pháp đối trị là hạnh bố thí. Fan nào gọi được hạnh bố thí đưa về vô lượng vô biên phước báu và thực hành thực tế được hạnh bố thí hằng ngày thì chổ chính giữa tham lam, bỏn sẻn sẽ giảm đi nhiều. Ví dụ như người hay nóng giận thì pháp đối trị là cửa hàng từ bi. Con fan tăng trưởng trung tâm từ bi được thì những cơn rét giận sẽ giảm sút rất nhiều. Cặp đôi mắt của người dân có tâm tự bi, luôn luôn luôn thương nhìn cuộc đời, đối xử nhẹ nhàng, tiện lợi với mọi tín đồ chung quanh, cực nhọc nổi cơn sảnh với số đông lỗi lầm, không nên trái của fan khác, không lợi dụng lòng từ bi của phần đông người. Các bậc phụ huynh cần có tâm tự bi quảng đại mới hoàn toàn có thể giữ gìn được niềm hạnh phúc trong gia đình. Những nhà giáo cần có tâm từ bỏ bi quảng đại mới rất có thể thương yêu, dạy dỗ học viên như bé ruột của chính mình. Các nhà tu cần phải có tâm trường đoản cú bi quảng đại mới có thể thương xót chúng sanh đang trầm luân đau khổ, vạc nguyện tu toàn cầu tấn nhằm tự độ và độ tha, chuẩn bị hy sinh, ship hàng nhơn loại. Ví dụ như người hay cố chấp, sống để dạ chết mang theo đa số lời tín đồ khác nói mích lòng thì pháp đối trị là trọng tâm hỷ xả. Fan nào phát âm được rằng đựng chấp càng nhiều trong tim thức của bản thân thì càng bị trầm luân trong sanh tử luân hồi, vào phiền não với khổ đau, chẳng lợi ích gì, bèn cố gắng phát triển trọng tâm hỷ xả, tự tự khắc sẽ cảm giác khinh an, nhẹ nhàng, mắt sẽ nhìn cuộc đời một cách sáng sủa hơn, cuộc sống sẽ an lạc hơn.Điều 2: Điều trang bị hai vào “Mười Điều chổ chính giữa Niệm” dạy rằng: “Ở đời đừng mong không hoán vị nạn, vị không hoạn nạn thì kiêu xa nổi dậy. Hãy lấy hoạn nạn có tác dụng giải thoát”. Lý do vậy?Bởi do van xin cầu khẩn thực sự giành được gì đâu. Con tín đồ kiếp trước chế tác ít phước báo, gây nhiều nghiệp báo, mang đến nên cuộc sống đời thường kiếp này mới gặp gỡ nhiều thiến nạn, bất trắc, bất như ý. Muốn cuộc sống đời thường bớt thiến nạn, vui nhiều hơn nữa khổ, con fan cần tích cực tu trung ương dưỡng tánh, làm cho phước chế tác phước tìm phước những hơn, chớ làm người khác đau khổ, dù bằng hành động, lời nói hay trong cả trong ý suy nghĩ cũng vậy. Bọn họ nên ghi nhớ rằng: chỉ bao gồm phước báo mới hoàn toàn có thể che chở họ qua đông đảo cơn hoạn nạn mà lại thôi. Không có Trời Phật như thế nào cứu chúng ta khi chạm chán hoạn nạn đâu. Cũng như chỉ gồm chiếc ghe mới rất có thể chở bọn họ qua sông mà không xẩy ra thấm nước vậy.Con người không người nào cầu ao ước hoạn nạn, mặc dầu mong cầu không hoạn nạn, mà lại hoạn nạn vẫn tiếp tục tới, lý do là chúng ta phải thường trả phần đa nghiệp báo đã sản xuất từ trước, ko ai hoàn toàn có thể tránh khỏi. Những người dân nào sống sống trên đời không chạm mặt hoạn nạn, làm việc gì cũng thành công xuất sắc dễ dàng, người đó thường sanh chổ chính giữa kiêu căng, ngạo mạn, phách lối, tiêu dùng xa xỉ, khinh thường gắng nhân, nghi kỵ hầu như người, khiến cho mọi bạn xa lánh, không có bất kì ai muốn sát gũi, thân cận, bởi vì chẳng ích lợi gì. Khi gặp gỡ hoạn nạn, con fan thường không hề tâm kiêu căng, bởi kiêu căng thì chạm chán nạn, không còn xa hoa phung phí, tâm không thể duyên theo cảnh trần, không còn dễ nổi lòng tham lam, không hề dễ sảnh hận, không thể si mê lầm lẫn, chính vì tham thì chạm mặt nạn, sảnh thì gặp nạn, ngốc thì chạm mặt nạn! Nghĩa là hoán vị nạn giúp cho con tín đồ sớm giải thoát khỏi những trói buộc của tham lam, sảnh hận, mê mệt mê, té mạn, nghi kỵ, đó là nghĩa kia vậy.Hơn nữa, trong cuộc sống đời thường phức tạp, nhiều khi gặp hoạn nàn này, bao gồm thể họ tránh được thiến nạn khác lớn hơn. Ví dụ như có tín đồ vì thua bội nghĩa nên mất vé tàu đi du lịch, cho nên vì vậy thoát chết, bởi chuyến tàu kia bị chìm đắm quanh đó biển khơi! Nghĩa là gồm khi trong thiến nạn, bạn cũng có thể tìm được sự may mắn, hay bài bác học, hoặc kinh nghiệm tay nghề nào đó vậy. Không tồn tại chuyện gì hoàn toàn xui xẻo, không tồn tại chuyện gì trọn vẹn may mắn cả. Ví dụ như trúng số độc đắc hoàn toàn có thể giúp chúng ta mua nhà, tậu xe, làm ăn buôn bán, cũng có thể gây bất hòa trong gia đạo, có tác dụng cho gia đình tan nát, tốt trộm giật viếng thăm, hoặc mừng quá ngủ thở luôn! ví dụ như tù tội gian khổ, đối với bậc thánh nhân phi phàm, là thời cơ tốt nhứt nhằm rèn luyện trung khu tánh, để suy bốn sáng tác hồ hết tác phẩm để đời! Biết bao nhiêu bậc vĩ nhân, nhân hậu triết trên cố giới, xuất thân từ ngục tù! Còn đối với kẻ hèn yếu, hoán vị nạn đó là địa ngục nai lưng gian, nhấn chìm chúng ta trong biển khơi khổ đau, phiền não!Điều 3: Điều thứ tía trong “Mười Điều tâm Niệm” dạy rằng: “Cứu xét trung khu tánh thì đừng cầu không khúc mắc, vị không khúc mắc thì sở học tập không thấu đáo. Hãy lấy khúc mắc làm thú vị”. Vì sao vậy?Bởi vì tâm tánh của bọn chúng ta, bởi duyên theo cảnh trần, cho nên vì vậy không vắt định, tiếp tục thay đổi. Gặp cảnh thuận lòng vừa ý, trung khu trạng của họ vui tươi, hớn hở, hỷ hạ, hân hoan, hài lòng. Chạm mặt cảnh trái tai gai mắt, trung khu trạng của chúng ta nổi sóng gió ngay, vơi thì còn duy trì được trong lòng, nặng thì xịt ra miệng rất nhiều cơn bực dọc, tức tối. Chạm chán đối phương biết nhẫn nhịn, thì mọi vấn đề còn rất có thể êm xuôi, qua chuyện. Gặp phải fan cứng cổ, cang cường, ngoan cố, thì mẩu truyện không biết sẽ kết thúc như vắt nào? hoàn toàn có thể người đi nhà thương hay vào nhà xác, còn người khác đi đơn vị tù!Trong ghê Thủ Lăng Nghiêm, Đức Phật tất cả dạy: “Căn bạn dạng của sinh tử luân hồi là vọng tâm. Căn bản của nhân tình đề niết bàn là chơn tâm”. Nghĩa là trọng tâm tánh của bọn họ luôn luôn luôn xao xuyến, loạn động, bất an, được hotline là “vọng tâm”, tức là tâm vọng động bởi vì duyên theo cảnh trần. Lúc vai trung phong trạng bi thương thảm, thê lương, thì họ cảm thấy cảnh vật chung quanh cũng chẳng có gì nô nức cả. Trái lại, khi trong tâm thấy vui, gồm niềm hoan hỷ, chúng ta cảm thấy cảnh vật bình thường quanh ngoài ra đang chia xẻ nụ cười hân hoan kia với bọn chúng ta. Bao gồm vọng trung ương là căn bản của sinh tử luân hồi. Tại sao vậy? cũng chính vì vọng trung ương lúc vui lúc buồn, cơ hội thương thời gian ghét, lúc giỏi lúc xấu, lúc nghĩ chuyện đông lúc nghĩ chuyện tây, thời gian nghĩ chuyện hiện tại tại, thời gian nghĩ chuyện quá khứ, vị lai, thời điểm vầy dịp khác, lúc có lúc không, dịp còn cơ hội mất, sanh diệt liên miên vào từng gần cạnh na, trong từng giây phút, ví như con con ngữa chạy lung tung loạn xạ lang tang khắp chốn, ví như nhỏ vượn chuyền từ cây cỏ này sang cây cỏ khác khắp vị trí vậy.“Vọng tâm” là động lực chính dẫn dắt bọn chúng sanh chế tác nghiệp trong tầm sanh tử luân hồi. ý muốn tâm được an, mỗi lúc vọng trung ương khởi lên, bọn họ nhận biết ngay, tạm dừng lập tức, đừng theo xua nó, thì được giải ra khỏi những hệ lụy ưu tư sau đó, phiền não với khổ đau sẽ không đến! khi sống sinh hoạt đời, tiếp xúc với mọi cảnh, hầu như sự, đều việc, vẫn ở như bao nhiêu bạn khác, nhưng trung tâm vẫn như như, an định, ko xao xuyến, không loạn động, tức là bọn họ đang sinh sống trong cảnh giới niết bàn, an lạc, tịch diệt, nói cách khác, cơ hội đó họ sống cùng với “chơn tâm” kia vậy. Chơn trọng tâm ví như mặt đại dương yên lặng, phẳng lờ, rộng lớn rãi, mênh mông bát ngát. Vọng trung khu ví tựa như những ngọn sóng vị gió thổi khiến nên, gió vơi sóng nhỏ, gió mạnh khỏe sóng to. Sách tất cả câu:
Bạn đang xem: 10 điều phật dạy làm người
Trên trần gian này, cuộc sống đời thường đầy dẫy các sự bất trắc, bất như ý, con người phải bon chen quanh năm trong cả tháng để sống còn, phải tranh đấu một giải pháp vất vã nhằm vươn lên, để vượt qua rất nhiều cơn sóng gió của cuộc đời, những cách thăng trầm của nỗ lực sự. Con tín đồ thường mang trung khu trạng hoang mang, âu lo, lo lắng khi hướng tới tương lai, lừng chừng rồi phía trên ngày mai mình sẽ ra sao, cuộc đời của chính bản thân mình sẽ như thế nào, chuyện gì sẽ xảy ra cho bản thân và người thân trong gia đình của mình? vì vậy con người thường ước muốn mọi chuyện được bình yên, suôn sẻ, may mắn, chuyện gì rồi cũng đều xuất sắc đẹp như ý. Lòng mong muốn cao độ này thường dẫn tới sự cầu nguyện, van nài Trời Phật ban cho đều điều mơ ước vượt tầm tay, tưởng như ngoài tài năng của bé người.Xem thêm: Bộ Lục Giác Chữ T Hhw8081 2, Bộ Lục Giác Chữ T Ingco Hhkt8082

Chúng ta cần cần phải biết rằng: Đức Phật chưa phải là thần linh, chuyên ban phước lành, ban ân sủng cho phần nhiều người. Cũng không tồn tại lý vì chưng nào Đức Phật ban phước lành cho riêng mình, cơ mà không ban cho tất cả những người khác. Thực ra, đạo Phật giảng dạy nhiều cách thức hành trì, gọi là “vô lượng pháp môn”, sẽ giúp con tín đồ tự lực, mạnh mẽ vượt lên trên phần nhiều sóng gió phiền não, khổ đau của cuộc đời, bước thoát khỏi vòng trầm luân sinh tử, trường đoản cú tạo cuộc sống đời thường an lạc và hạnh phúc cho thiết yếu mình. Trong gớm Pháp Cú, Đức Phật tất cả dạy: “Hãy từ bỏ thắp đuốc lên cơ mà đi. Thắp lên với Chánh Pháp”. Nghĩa là chúng ta hãy trường đoản cú thắp sáng ngọn đuốc kiến thức của chúng ta, bằng phương pháp học hiểu đông đảo lời dạy của Đức Phật, cùng đem áp dụng trong cuộc sống thường ngày hằng ngày, giúp thấy được sự nhiệm mầu của Chánh Pháp, nhằm tự cứu mình và trợ giúp người khác.Trong kinh sách của Phật giáo, hầu hết lời dạy dỗ quý báu có thể giúp đỡ họ vượt qua phần lớn cơn sóng gió của cuộc đời, vượt qua những cách thăng trầm của nạm sự, được ghi chép mọi nơi, ví dụ như trong “Luận Bảo vương vãi Tam Muội”, chúng ta có “Mười Điều chổ chính giữa Niệm” phải nên liên tiếp chiêm nghiệm, suy tư, nghĩ về tưởng luôn luôn luôn, để mỗi lúc “bát phong” ập đến, tức thị sóng gió của cuộc đời dồn dập xảy ra, chúng ta cũng có thể đối phó, ứng xử một cách dễ dàng hơn, không biến thành nhận chìm trong biển nước mắt của phiền não cùng khổ đau.Điều 1: Điều trang bị nhứt trong “Mười Điều tâm Niệm” dạy rằng: “Nghĩ mang lại thân thể thì đừng ước không dịch khổ, vì chưng không bệnh dịch khổ thì dục vọng dễ sanh. Hãy lấy dịch khổ làm thuốc thần”. Vì sao vậy? bởi vì vì khi nào con fan còn với tấm thân tứ đại, thì còn khổ cực vì dịch tật. Tấm thân tứ đại bao hàm đất, nước, gió, lửa, liên tiếp chống trái nhau, gây nhức đớn, đau buồn cho bé người. Tín đồ nào bao gồm phước các thì ít bệnh. Người nào không nhiều phước, kém phước, bạc tình phước thì bệnh tật triền miên. Cho đến khi hết duyên sống đời, con fan phải ra đi, cơ mà tấm thân tứ đại này thì nhằm lại, tan rả cùng trở về cùng với tứ đại trong trời đất. Cát lớp bụi lại trở về với cát bụi, ráng thôi. Fan nào chế tác phước các thì ra đi dễ dàng, dịu nhàng, êm thắm. Tín đồ nào sản xuất nghiệp nhiều thì ra đi khó khăn, hành hạ thân xác, khổ lụy người thân!Con người không có ai mong cầu dịch khổ, mặc dầu cầu mong không căn bệnh khổ, nhưng căn bệnh khổ vẫn cứ đến. Nếu không tồn tại bệnh khổ, con người trẻ khỏe thường sinh dục vọng nặng nề kềm chế. Vừa lòng những dục vọng này, con fan gây thêm biết từng nào là nghiệp báo, để rồi yêu cầu đền trả, cho nên vì thế phải lăn lộn vào biết từng nào kiếp luân hồi sinh tử, bao giờ mới rất có thể dứt, hoàn toàn có thể thoát ra được? vì vậy cho nên, Đức Phật dạy họ đừng cầu không căn bệnh khổ, yêu cầu coi bệnh khổ như là món dung dịch thần, là tiên dược nhằm điều trị phần nhiều dục vọng trong tâm thức của bọn chúng ta. Dục vọng càng nhiều chừng nào, con tín đồ càng phiền não và khổ đau chừng ấy. Đạo Phật là đạo cứu vãn khổ nhân loại. Phật Pháp có công suất điều trị tâm bệnh lý của chúng sanh. Bọn chúng sanh tất cả muôn ngàn tâm bệnh thì Phật Pháp tất cả tám muôn tư ngàn pháp môn đối trị.Chẳng hạn như người hay tham lam, bỏn sẻn thì pháp đối trị là hạnh bố thí. Fan nào gọi được hạnh bố thí đưa về vô lượng vô biên phước báu và thực hành thực tế được hạnh bố thí hằng ngày thì chổ chính giữa tham lam, bỏn sẻn sẽ giảm đi nhiều. Ví dụ như người hay nóng giận thì pháp đối trị là cửa hàng từ bi. Con fan tăng trưởng trung tâm từ bi được thì những cơn rét giận sẽ giảm sút rất nhiều. Cặp đôi mắt của người dân có tâm tự bi, luôn luôn luôn thương nhìn cuộc đời, đối xử nhẹ nhàng, tiện lợi với mọi tín đồ chung quanh, cực nhọc nổi cơn sảnh với số đông lỗi lầm, không nên trái của fan khác, không lợi dụng lòng từ bi của phần đông người. Các bậc phụ huynh cần có tâm tự bi quảng đại mới hoàn toàn có thể giữ gìn được niềm hạnh phúc trong gia đình. Những nhà giáo cần có tâm từ bỏ bi quảng đại mới rất có thể thương yêu, dạy dỗ học viên như bé ruột của chính mình. Các nhà tu cần phải có tâm trường đoản cú bi quảng đại mới có thể thương xót chúng sanh đang trầm luân đau khổ, vạc nguyện tu toàn cầu tấn nhằm tự độ và độ tha, chuẩn bị hy sinh, ship hàng nhơn loại. Ví dụ như người hay cố chấp, sống để dạ chết mang theo đa số lời tín đồ khác nói mích lòng thì pháp đối trị là trọng tâm hỷ xả. Fan nào phát âm được rằng đựng chấp càng nhiều trong tim thức của bản thân thì càng bị trầm luân trong sanh tử luân hồi, vào phiền não với khổ đau, chẳng lợi ích gì, bèn cố gắng phát triển trọng tâm hỷ xả, tự tự khắc sẽ cảm giác khinh an, nhẹ nhàng, mắt sẽ nhìn cuộc đời một cách sáng sủa hơn, cuộc sống sẽ an lạc hơn.Điều 2: Điều trang bị hai vào “Mười Điều chổ chính giữa Niệm” dạy rằng: “Ở đời đừng mong không hoán vị nạn, vị không hoạn nạn thì kiêu xa nổi dậy. Hãy lấy hoạn nạn có tác dụng giải thoát”. Lý do vậy?Bởi do van xin cầu khẩn thực sự giành được gì đâu. Con tín đồ kiếp trước chế tác ít phước báo, gây nhiều nghiệp báo, mang đến nên cuộc sống đời thường kiếp này mới gặp gỡ nhiều thiến nạn, bất trắc, bất như ý. Muốn cuộc sống đời thường bớt thiến nạn, vui nhiều hơn nữa khổ, con fan cần tích cực tu trung ương dưỡng tánh, làm cho phước chế tác phước tìm phước những hơn, chớ làm người khác đau khổ, dù bằng hành động, lời nói hay trong cả trong ý suy nghĩ cũng vậy. Bọn họ nên ghi nhớ rằng: chỉ bao gồm phước báo mới hoàn toàn có thể che chở họ qua đông đảo cơn hoạn nạn mà lại thôi. Không có Trời Phật như thế nào cứu chúng ta khi chạm chán hoạn nạn đâu. Cũng như chỉ gồm chiếc ghe mới rất có thể chở bọn họ qua sông mà không xẩy ra thấm nước vậy.Con người không người nào cầu ao ước hoạn nạn, mặc dầu mong cầu không hoạn nạn, mà lại hoạn nạn vẫn tiếp tục tới, lý do là chúng ta phải thường trả phần đa nghiệp báo đã sản xuất từ trước, ko ai hoàn toàn có thể tránh khỏi. Những người dân nào sống sống trên đời không chạm mặt hoạn nạn, làm việc gì cũng thành công xuất sắc dễ dàng, người đó thường sanh chổ chính giữa kiêu căng, ngạo mạn, phách lối, tiêu dùng xa xỉ, khinh thường gắng nhân, nghi kỵ hầu như người, khiến cho mọi bạn xa lánh, không có bất kì ai muốn sát gũi, thân cận, bởi vì chẳng ích lợi gì. Khi gặp gỡ hoạn nạn, con fan thường không hề tâm kiêu căng, bởi kiêu căng thì chạm chán nạn, không còn xa hoa phung phí, tâm không thể duyên theo cảnh trần, không còn dễ nổi lòng tham lam, không hề dễ sảnh hận, không thể si mê lầm lẫn, chính vì tham thì chạm mặt nạn, sảnh thì gặp nạn, ngốc thì chạm mặt nạn! Nghĩa là hoán vị nạn giúp cho con tín đồ sớm giải thoát khỏi những trói buộc của tham lam, sảnh hận, mê mệt mê, té mạn, nghi kỵ, đó là nghĩa kia vậy.Hơn nữa, trong cuộc sống đời thường phức tạp, nhiều khi gặp hoạn nàn này, bao gồm thể họ tránh được thiến nạn khác lớn hơn. Ví dụ như có tín đồ vì thua bội nghĩa nên mất vé tàu đi du lịch, cho nên vì vậy thoát chết, bởi chuyến tàu kia bị chìm đắm quanh đó biển khơi! Nghĩa là gồm khi trong thiến nạn, bạn cũng có thể tìm được sự may mắn, hay bài bác học, hoặc kinh nghiệm tay nghề nào đó vậy. Không tồn tại chuyện gì hoàn toàn xui xẻo, không tồn tại chuyện gì trọn vẹn may mắn cả. Ví dụ như trúng số độc đắc hoàn toàn có thể giúp chúng ta mua nhà, tậu xe, làm ăn buôn bán, cũng có thể gây bất hòa trong gia đạo, có tác dụng cho gia đình tan nát, tốt trộm giật viếng thăm, hoặc mừng quá ngủ thở luôn! ví dụ như tù tội gian khổ, đối với bậc thánh nhân phi phàm, là thời cơ tốt nhứt nhằm rèn luyện trung khu tánh, để suy bốn sáng tác hồ hết tác phẩm để đời! Biết bao nhiêu bậc vĩ nhân, nhân hậu triết trên cố giới, xuất thân từ ngục tù! Còn đối với kẻ hèn yếu, hoán vị nạn đó là địa ngục nai lưng gian, nhấn chìm chúng ta trong biển khơi khổ đau, phiền não!Điều 3: Điều thứ tía trong “Mười Điều tâm Niệm” dạy rằng: “Cứu xét trung khu tánh thì đừng cầu không khúc mắc, vị không khúc mắc thì sở học tập không thấu đáo. Hãy lấy khúc mắc làm thú vị”. Vì sao vậy?Bởi vì tâm tánh của bọn chúng ta, bởi duyên theo cảnh trần, cho nên vì vậy không vắt định, tiếp tục thay đổi. Gặp cảnh thuận lòng vừa ý, trung khu trạng của họ vui tươi, hớn hở, hỷ hạ, hân hoan, hài lòng. Chạm mặt cảnh trái tai gai mắt, trung khu trạng của chúng ta nổi sóng gió ngay, vơi thì còn duy trì được trong lòng, nặng thì xịt ra miệng rất nhiều cơn bực dọc, tức tối. Chạm chán đối phương biết nhẫn nhịn, thì mọi vấn đề còn rất có thể êm xuôi, qua chuyện. Gặp phải fan cứng cổ, cang cường, ngoan cố, thì mẩu truyện không biết sẽ kết thúc như vắt nào? hoàn toàn có thể người đi nhà thương hay vào nhà xác, còn người khác đi đơn vị tù!Trong ghê Thủ Lăng Nghiêm, Đức Phật tất cả dạy: “Căn bạn dạng của sinh tử luân hồi là vọng tâm. Căn bản của nhân tình đề niết bàn là chơn tâm”. Nghĩa là trọng tâm tánh của bọn họ luôn luôn luôn xao xuyến, loạn động, bất an, được hotline là “vọng tâm”, tức là tâm vọng động bởi vì duyên theo cảnh trần. Lúc vai trung phong trạng bi thương thảm, thê lương, thì họ cảm thấy cảnh vật chung quanh cũng chẳng có gì nô nức cả. Trái lại, khi trong tâm thấy vui, gồm niềm hoan hỷ, chúng ta cảm thấy cảnh vật bình thường quanh ngoài ra đang chia xẻ nụ cười hân hoan kia với bọn chúng ta. Bao gồm vọng trung ương là căn bản của sinh tử luân hồi. Tại sao vậy? cũng chính vì vọng trung ương lúc vui lúc buồn, cơ hội thương thời gian ghét, lúc giỏi lúc xấu, lúc nghĩ chuyện đông lúc nghĩ chuyện tây, thời gian nghĩ chuyện hiện tại tại, thời gian nghĩ chuyện quá khứ, vị lai, thời điểm vầy dịp khác, lúc có lúc không, dịp còn cơ hội mất, sanh diệt liên miên vào từng gần cạnh na, trong từng giây phút, ví như con con ngữa chạy lung tung loạn xạ lang tang khắp chốn, ví như nhỏ vượn chuyền từ cây cỏ này sang cây cỏ khác khắp vị trí vậy.“Vọng tâm” là động lực chính dẫn dắt bọn chúng sanh chế tác nghiệp trong tầm sanh tử luân hồi. ý muốn tâm được an, mỗi lúc vọng trung ương khởi lên, bọn họ nhận biết ngay, tạm dừng lập tức, đừng theo xua nó, thì được giải ra khỏi những hệ lụy ưu tư sau đó, phiền não với khổ đau sẽ không đến! khi sống sinh hoạt đời, tiếp xúc với mọi cảnh, hầu như sự, đều việc, vẫn ở như bao nhiêu bạn khác, nhưng trung tâm vẫn như như, an định, ko xao xuyến, không loạn động, tức là bọn họ đang sinh sống trong cảnh giới niết bàn, an lạc, tịch diệt, nói cách khác, cơ hội đó họ sống cùng với “chơn tâm” kia vậy. Chơn trọng tâm ví như mặt đại dương yên lặng, phẳng lờ, rộng lớn rãi, mênh mông bát ngát. Vọng trung khu ví tựa như những ngọn sóng vị gió thổi khiến nên, gió vơi sóng nhỏ, gió mạnh khỏe sóng to. Sách tất cả câu: